Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Câu Chuyện của Một Người Dược Sĩ và Vợ của Bác Sĩ Quân Y Cộng Hoà

Người dẫn chuyện: Hảo Trần
Nơi sinh: Việt Nam
Nghề nghiệp lúc chiến tranh: Sinh Viên Dược/Dược Sĩ 
Năm tới Hoà Kỳ: 1980

Ngày Phỏng Vấn: 14 tháng 3, 2015
Địa Điểm Phỏng Vấn: Elizabethtown, KY
Người Phỏng Vấn: Angela và Sarah Cao
Nhiếp ảnh gia: Dede Trần

Bà Hảo Trần sinh ở tỉnh Ninh Bình trong một gia đình gồm bảy gái và hai trai. Bà lớn lên và học ngành dược ở Sài Gòn. Năm 1974, bà lập gia đình với bác sĩ Khuê Trần. Bác sĩ Trần lúc đó vừa tốt nghiệp khoa huấn luyện sĩ quan Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa. Bà kể về nỗi hoang mang và sợ hãi đã tràn ngập cả thành phố trong những ngày cuối cùng trước khi Miền Nam Việt Nam sụp đổ vào ngày 30 tháng 4 năm 1975. Gia đình bà đã có hai cơ hội để rời khỏi Sài Gòn bằng đường hàng không vì bên nhà chồng bà là những sĩ quan cấp cao trong quân đội lúc bấy giờ. Nhưng, bà đã không thể bỏ lại gia đình, quê hương, và cuộc sống của bà tại Sài Gòn.

Bà Trần kể về cuộc sống ở Sài Gòn sau khi thành phố rơi vào tay Cộng Sản. Vào thời điểm đó, khi muốn làm bất cứ việc gì, người dân đều phải có giấy thông trình. Mọi người phải tuân thủ theo giờ giới nghiêm và chuẩn bị trình diện bất chợt khi chính quyền địa phương đến nhà.
Như bao cựu chiến binh và nhà lãnh đạo khác của Quân đội Việt Nam Cộng Hòa, chồng của bà bị đưa vào trại cải tạo. Họ nói với bà rằng ông chỉ đi mười ngày. Nhưng đó là cách mà họ dụ ông trình diện và đưa vào trại cải tạo. Ông Trần bị nhốt ba năm. Trong khi đó bà Trần ấp ủ một kế hoạch trốn thoát. Bà cùng với một vài người bạn lái xe máy đến một nơi hẻo lánh mà họ biết là ông Trần sẽ đi ngang qua khi làm việc trong trại. Họ ngồi chờ trong hồi hộp và sợ hãi cho đến khi họ thấy ông Trần và đưa ông đi. Trong những tháng sau đó, để tránh bị bắt, họ di chuyển chỗ ở giữa những nhà quen biết cho tới khi họ trở về nhà của mình tại Sài Gòn.

Bà Trần và chồng bà cuối cùng trốn khỏi Việt Nam bằng đường biển cùng với mười bảy người Việt khác. Ra khơi chưa bao lâu thì động cơ tàu của họ chết và họ đã mắc kẹt trên biển trong gần mười bảy ngày. Trong chuyến đi đó, họ mất ba người - một nhảy ra khỏi thuyền, một chết vì nguyên nhân tự nhiên, và một chết trong trại tị nạn. May mắn cho họ, một tàu hải quân đi lệch hành trình đã nhìn thấy và cứu thuyền của bà. Bà Trần nói rằng, nếu không có đức tin Thiên Chúa và niềm tin của mình, bà sẽ không có mặt ở đây ngày hôm nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét